Chúa Nhật Tuần XXVII - Thường Niên C

Thứ sáu - 30/09/2022 09:54
Các Tông Đồ thưa với Chúa Giê-su rằng : “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con.” 6 Chúa đáp : “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này : ‘Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc’, nó cũng sẽ vâng lời anh em.
Chúa Nhật Tuần XXVII - Thường Niên C

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca (Lc 17,5-10)

5 Khi ấy, các Tông Đồ thưa với Chúa Giê-su rằng : “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con.” 6 Chúa đáp : “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này : ‘Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc’, nó cũng sẽ vâng lời anh em.

7 “Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó : ‘Mau vào ăn cơm đi’, 8 chứ không bảo : ‘Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong đã, rồi anh hãy ăn uống sau !’ ? 9 Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh truyền sao ? 10 Đối với anh em cũng vậy : khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói : chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi.”

Suy niệm:

Anh chị em thân mến

A. Đoạn Tin Mừng chúng ta vừa nghe gồm 2 giáo huấn của Chúa Giêsu:

+ Đầu tiên là về sức mạnh của Đức tin.

+ Tiếp đến là về việc phục vụ cách khiêm tốn.

Nếu chỉ nhìn một cách thoáng qua thì chúng ta có cảm tưởng như hai vấn đề trên là hai vấn đề riêng rẽ. Thực ra khi nhìn kỹ thì chúng ta sẽ thấy đây chỉ là hai mặt của cùng một vấn đề.

Vậy vấn đề đó là vấn đề gì?

Thưa là với hai thí dụ trong bài Tin Mừng hôm nay Chúa muốn cho chúng ta biết nhận ra những ơn lành của Chúa trong mỗi việc chúng ta làm. Đây không phải là một công việc dễ dàng. Nó đòi hỏi chúng ta phải biết khiêm nhường và quên mình chúng ta mới có thể thực hiện được việc đó.

Chúng ta trở lại với hai thí dụ trong bài Tin Mừng. Hai thí dụ này có liên hệ đối với nhau. Thí dụ thứ nhất Chúa nói về sức mạnh hay quyền phép dường như vô hạn của niềm tin. Thí dụ thứ hai Chúa muốn cảnh giác con người về cái hiểm họa có thể xẩy ra khi người ta nhờ niềm tin mà làm được những việc có thể coi như phi thường đó.

Vấn đề các môn đệ đặt ra hôm nay xem có vẻ rất là khẩn thiết: "Lạy Thầy, xin ban thêm đức tin cho chúng con"

+ Tin Mừng không cho chúng ta biết lý do tại sao các ông lại xin như thế.

- Có thể là các ông ấy cảm thấy hình như mình sắp phải đương đầu với một cái gì có tính cách nghiêm trọng dường như sắp xẩy ra.

- Hay cũng có thể là các ông ấy cảm thấy đức tin của mình vào Chúa chưa đủ cho nên các ông ấy đã làm như vậy.

+ Qua câu trả lời, Chúa không nói gì đến việc thêm hay không thêm nhưng Chúa lại nói đến một vấn đề khác, Chúa bảo "Nếu chúng con có". Như vậy Chúa đã chuyển vấn đề qua một hướng khác. Điều cần phải xin với Chúa không phải ban thêm mà là để Chúa cho có được đức tin....Khi đã có được đức tin rồi thì mọi sự sẽ dễ dàng.

Để cho các tông đồ hiểu được việc có đức tin quan trọng như thế nào thì Chúa dã dùng thí dụ về hạt cải để giải nghĩa. Nếu chỉ nhìn qua bên ngoài thì chúng ta thấy hạt cải thật bé nhỏ, nó chẳng có một giá trị gì lớn lao. Sở dĩ nó có giá trị vì trong đó có sự sống. Chính sự sống nội tại trong hạt cải làm nó trở thành có gía trị.

          Đường xe lửa kiêu hùng thẳng băng chạy mất hút vào nơi chân trời xa xăm. Hàng ngày không biết bao nhiêu xe chở đầy hành khách, hàng hóa đi qua con đường sắt này. Con đường sắt rất hãnh diện vì sức mạnh của nó. Nó tự hào khen thầm: "Không ai có sức mạnh bằng tôi, không ai đóng góp vào công cuộc phát triển đất nước bằng tôi"

          Không lâu sau, một hạt giống nhỏ được chim bay ngang thả xuống nằm im bên cạnh đường. Anh đường sắt kiêu ngạo hỏi:

          - Hạt giống bé nhỏ kia ơi, sao mi dám cả gan đến gần bên tao, mi có hay sức mạnh của ta không?

          Hạt giống khiêm tốn trả lời:

          -Tôi biết lắm chứ và tôi rất kính phục anh, nhưng một cánh chim trời đã mang tôi đến đây. Anh vui lòng cho phép tôi nằm nghỉ tại đây, tôi sẽ không làm gì để chống lại anh đâu.

          Anh đường sắt vẫn với giọng kiêu ngạo trả lời:

          - Được, mi cứ nghỉ yên đó đi, nhưng hãy coi chừng nhé. Đoàn xe lửa sẽ đi qua đây và mi có thể bị nghiền nát như chơi.

          Hạt giống yên lặng không trả lời. Một đoàn xe chạy qua, hai, ba...và hàng trăm đoàn xe đi qua, nhưng hạt giống vẫn nằm im đó. Lúc rảnh rỗi, nhờ vắng xe qua lại, anh đường sắt hỏi hạt giống với giọng khinh dể:

          - Mi vẫn còn sống sót đấy hả?

          Hạt giống vẫn im lặng không trả lời. Rồi mùa mưa đến, hạt giống nẩy mầm, rễ ăn sâu vào lòng đất. Sự ẩm ướt giúp cho rễ của nó phát triển mau lẹ và trở nên mạnh mẽ hơn. Hạt giống trở thành cây con ốm yếu, anh đường sắt lại mỉm cười khinh bỉ:

          - Ngươi sẽ bị nghiền nát trong chuyến xe tới.

          Cây con vẫn không trả lời. Ngày qua ngày nhanh như chớp, anh đường sắt không dè cây con kia có thể phát triển mau lẹ trở thành cây to, và rễ nó vừa đâm mạnh xuống đất đẩy đường sắt cong qua một bên... Không một đoàn xe nào dám chạy qua đấy nữa.

Hạt giống đã thành công phá tan sức mạnh của đường sắt.

Hạt giống rất nhỏ ....nhưng có sức sống...và sức sống đã đem đến những điều hết sức bất ngờ.

Đức tin cũng thế.  Đức tin có thể đem đến những kết quả nhiều khi ta không thể ngờ được. Và cũng chính vì niềm tin có sức mạnh không thể ngờ được như thế mà Chúa phải cảnh giác các môn đệ của Ngài cũng như cảnh giác cả chúng ta.

B. Tất cả là hồng ân.

Chúng ta hãy nhớ lại một vài sự kiện trong Thánh Kinh. Sách Tông đồ công vụ kể:

Khi ấy, người ta khiêng đến một người què từ khi lọt lòng mẹ. Ngày ngày họ đặt anh ta bên cửa Đền Thờ gọi là Cửa Đẹp, để xin kẻ ra vào Đền Thờ bố thí.  Vừa thấy ông Phê-rô và ông Gio-an sắp vào Đền Thờ, anh liền xin bố thí.  Hai ông nhìn thẳng vào anh, và ông Phê-rô nói :

- Anh hãy nhìn chúng tôi đây ! 

Anh ta chăm chú nhìn hai ông, tưởng rằng sẽ được cái gì.  Bấy giờ ông Phê-rô nói:

- Vàng bạc thì tôi không có; nhưng cái tôi có, tôi cho anh đây: nhân danh Đức Giê-su Ki-tô người Na-da-rét, anh đứng dậy mà đi!

Rồi ông nắm chặt lấy tay mặt anh, kéo anh chỗi dậy. Lập tức bàn chân và xương mắt cá của anh trở nên cứng cáp. Anh đứng phắt dậy, đi lại được; rồi cùng với hai ông, anh vào Đền Thờ, vừa đi vừa nhảy nhót và ca tụng Thiên Chúa. Toàn dân thấy anh đi lại và ca tụng Thiên Chúa. Và khi nhận ra anh chính là người vẫn ngồi ăn xin tại Cửa Đẹp Đền Thờ, họ kinh ngạc sững sờ về sự việc mới xảy đến cho anh.(Cv 3,2-10)

Với đức tin Phêrô và Gioan đã làm được như vậy.

Trước đó như Tin Mừng cũng ghi lại: sau chuyến thực tập truyền giáo các tông đồ đã vui mừng mà khoe với Chúa là:

- Cả ma quỉ cũng phải vâng lời chúng con.

Đó quả là những điều rất tốt lành nhưng bên cạnh những điều tốt lành đó còn có những điều đáng sợ.

Con người rất dễ biến những gì của Thiên Chúa ban cho thành của riêng mình. Chính vì thế mà Chúa muốn cho mọi người phải ý thức về công việc của mình. Mỗi người trước mặt Thiên Chúa chỉ là những người đầy tớ. Người đầy tớ thì phải làm theo ý của chủ. Người đầy tớ không được phép làm theo ý riêng của mình. Và sau khi đã làm xong một việc thì cũng không được kể công. Không có chủ thì đầy tớ dù có tài cách mấy đi nữa cũng vô ích. Phải nhớ rằng tất cả mọi sự tốt đẹp trên đời này đều là ân ban của Chúa.

Thầy giáo nọ nằm mơ thấy mình chết, tới cửa thiên đàng xin vào. Thánh Phêrô hỏi ông là ai, ở thế gian làm nghề gì, thầy thưa:

- Con là Nicôla, làm nghề dạy học.

- Con làm nghề dạy học thì biết rõ: trò nào đủ điểm mới được lên lớp. Muốn vào thiên đàng cũng thế, phải có đủ l00 điểm. Vậy con làm những gì?

- Lúc con còn sống, sáng nào con cũng đi lễ và luôn giữ luật xem lễ ngày Chúa nhật.

- Tốt lắm, nhưng bấy nhiêu đó chỉ được l điểm thôi. Con làm được gì nữa không?

- Con tham dự các hội đoàn và tổ chức từ thiện.

- Được lắm, thêm được l điểm nữa.

Nghe vậy thầy giáo bắt đầu lo sợ không được vào thiên đàng; vì làm sao có đủ l00 điểm. Thầy nghĩ chỉ còn cách cúi đầu năn nỉ:

- Thưa thánh cả, con không làm được việc gì đáng kể nữa, nhưng con tin chắc nhờ công nghiệp Chúa Giêsu chịu chết và sống lại, con sẽ được vào Nước Trời. Thánh Phêrô mĩm cười nhìn mặt thầy mà nói:

- Con nói rất đúng, chỉ nhờ công nghiệp vô cùng của Chúa Giêsu tử nạn khổ giá và phục sinh vinh hiển, và lòng nhân từ của Thiên Chúa mà con được qua cửa nầy vào Quê Trời. Chính nhờ lòng tin đó là con được đủ l00 điểm.

Ơn cứu rỗi là hồng ân Chúa ban nhưng không cho loài người, nhờ công nghiệp cao cả của Chúa Giêsu tử nạn và phục sinh, chứ con người yếu hèn tội lỗi nào có công trạng gì. Ơn Chúa là điều kiện trước hết và trên hết. Rồi nhờ kết hợp với Chúa Kitô, việc lành điều thiện chúng ta làm mới có giá trị cứu rỗi, mới đủ điểm để được vào Quê Trời hưởng phúc muôn đời (Theo Ánh sáng thế gian).

 

Nguồn tin: tgpsaigon.net

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây