Cám ơn Người!
Cám ơn Người, dù dòng đời nghiệt ngã
Vẫn không quên mang tới “hạt đầy vơi”
Ở bên đời chia sớt giọt sầu rơi
Tim đầy ấp mến thương tình đồng loại.
Cám ơn Người, đời còn nhiều khắc khoải
Nhắc nhớ ta trân quý lúc bình yên
Không bôn ba, buông bỏ những ưu phiền
Tâm an nhiên tự tại hồn thanh thản.
Cám ơn Người, đời tàn phai vắng lạnh
Tử thần về thấp thoáng đứng ngoài hiên
Thương nỗi niềm trong cõi nhớ vô biên
Lá xa cành mong manh trong tích tắc.
Xin bộc bạch nỗi lòng còn khúc mắc
Cơ hội còn, xin xích lại gần nhau
Sung sướng chi khi phải sống sang giàu
Lòng uất hận còn tim thì vỡ nát.
Cám ơn Người, khi cơm còn đầy bát
Vui sẻ chia người thiếu thốn quanh ta
Với nghĩa tình, làng xóm bỗng thành nhà
Cùng chung sức, đồng lòng qua gian khó
Cám ơn Người, đời này chỉ là trọ
Kiếp sống sau mới thật sự là nhà
Tích góp chi thứ không thuộc về ta
Để lòng nhẹ, bước chân đời thanh thoát.
Tác già: Hoài