Ngày 15/08: Đức Mẹ hồn xác về trời

Thứ ba - 13/08/2024 23:42
Qua Thánh lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, chúng ta nhận biết ý nghĩa sâu xa nơi biến cố sau cùng trong Mầu nhiệm đời sống thông công cứu chuộc của Mẹ, đặc biệt liên đới với Mầu nhiệm Nhập Thể Cứu thế của Chúa Giê-su, Con Mẹ.
Ngày 15/08: Đức Mẹ hồn xác về trời

* Tin Mừng: Lc 1, 39-56

39 Hồi ấy, bà Ma-ri-a lên đường, vội vã đi đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa.

40 Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào bà Ê-li-sa-bét.

41 Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy Thánh Thần.

42 Bà Ê-li-sa-bét kêu lớn tiếng và nói rằng: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc.

43 Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này?

44 Quả thật, này tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vì vui sướng.

45 Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.”

46 Bấy giờ bà Ma-ri-a nói:

“Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa,
47 thần trí tôi hớn hở vui mừng
vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.

48 Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới;
từ nay, hết mọi đời
sẽ khen tôi diễm phúc.

49 Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi
biết bao điều cao cả,
danh Người thật chí thánh chí tôn!

50 Đời nọ tới đời kia,
Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.

51 Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.

52 Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.

53 Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư,
người giàu có, lại đuổi về tay trắng.

54 Chúa độ trì Ít-ra-en, tôi tớ của Người,
55 như đã hứa cùng cha ông chúng ta,
vì Người nhớ lại lòng thương xót
dành cho tổ phụ Áp-ra-ham
và cho con cháu đến muôn đời.”

56 Bà Ma-ri-a ở lại với bà Ê-li-sa-bét độ ba tháng, rồi trở về nhà.
* Suy niệm

TÁN DƯƠNG CHÚA, CA MỪNG MẸ


Chúng ta không thể nào quên giây phút trọng đại thiêng liêng cách đây 71 năm, khi Đức Giáo Hoàng Pi-ô XII công bố Thông điệp “Munificentissimus Deus” vào ngày 1 tháng 11 năm 1950. Ngày ấy, ngài long trọng định tín Mẹ Ma-ri-a hồn xác lên trời, tại Quảng trường Thánh Phê-rô, Rô-ma, trước 40 Hồng y, 500 Tổng Giám mục và Giám mục, hàng trăm đại diện chính quyền các quốc gia, hàng ngàn Linh mục, tu sĩ nam nữ và hơn 700.000 giáo dân khắp nơi tề tựu dưới bầu trời tươi sáng. Lời ngài vang vọng: “Do uy quyền của Chúa Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta, của hai Thánh Tông Đồ Phê-rô và Phao-lô, và với thẩm quyền của Ta, Ta phán quyết, tuyên ngôn, và định tín là tín điều đã được mạc khải rằng: Đức Ma-ri-a, Mẹ Vô Nhiễm của Thiên Chúa trọn đời đồng trinh, sau cuộc sống trần gian này, đã được phúc vinh quang Thiên đàng cả hồn và xác. Nếu ai cả dám tự tình chối bỏ hay nghi ngờ điều Ta đã định tín, thì họ phải biết rằng họ hoàn toàn phản bội đức tin Công Giáo của Thiên Chúa”.

Thật vậy, cuộc đời của Mẹ gắn liền với ân phúc: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà” (Lc 1, 28), và không một lần xa rời, tách biệt khỏi Thiên Chúa: “Mẹ suy đi nghĩ lại tất cả những điều ấy trong lòng” (Lc 2, 19).  Qua Thánh lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời (hoặc Đức Mẹ Mông Triệu - Assumptio), chúng ta nhận biết ý nghĩa sâu xa nơi biến cố sau cùng trong Mầu nhiệm đời sống thông công cứu chuộc của Mẹ, đặc biệt liên đới với Mầu nhiệm Nhập Thể Cứu thế của Chúa Giê-su, Con Mẹ. Vì Mẹ đã chịu thai và hạ sinh Chúa Giê-su, thì sau khi về trời vinh quang, Chúa Giê-su cũng đưa Mẹ vào phúc vinh quang cùng với Ngài. Mẹ đã cho thân xác Chúa sự sống nhân loại, thì đáp lại, Chúa cũng cho thân xác Mẹ sự sống trường sinh vinh quang. Do đặc ăn Vô Nhiễm Nguyên Tội, thân xác trinh trong của Mẹ được thoát án lệ của tội Nguyên tổ, mà được sống lại và lên trời cùng với linh hồn vẹn tuyền của Mẹ.
Tất cả những biến cố này đều không nằm ngoài chương trình yêu thương, kế hoạch cứu rỗi nhân loại của Thiên Chúa như Sách Khải Huyền diễn tả: “Một người nữ mặc áo mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao…Bà sinh được một con trai, Đấng sẽ dùng roi sắt mà cai trị muôn dân” (x. Kh 12, 1. 5). Thiên Chúa chuẩn bị từ trước muôn thuở, và được thành sự qua cuộc đời tận trung của Mẹ. Biến cố Mẹ lên trời hồn xác hoàn tất sự thánh thiện và huân nghiệp của Mẹ, là niềm vui và hy vọng tràn trề của chúng ta, là khởi đầu và là hình ảnh Giáo Hội sẽ được thành toàn trên Nước Trời.
Hơn nữa, Hồn Xác Mẹ lên trời vinh quang, được Chúa Ba Ngôi tôn phong làm Nữ Vương trời đất (Coronatio) và làm Đấng trung gian ban phát mọi ơn lành cho chúng ta. Đặc ân Mẹ lên trời vinh quang chung quy mọi đặc ân của Mẹ và là cùng đích cuộc sống, sứ mệnh và huân công của Mẹ. Lễ Mẹ Lên Trời vinh quang chung kết mọi lễ tôn vinh Mẹ. Vì vậy, thành tâm chúng ta tán dương ca tụng Thiên Chúa, và hân hoan chúc khen Mẹ Ma-ri-a vì đặc ân Mẹ lên trời gồm nhiều điều kỳ diệu: Mẹ chết êm ái, không chút đớn đau; Mẹ phục sinh, không bị hư nát; Mẹ được đưa lên trời hiển vinh.
Chúng ta vui mừng, chúng ta hy vọng sẽ được như Mẹ: chung hưởng phần gia nghiệp trên trời cả hồn lẫn xác. Tuy nhiên, để giống như Mẹ, chúng ta không thể không học đòi, noi gương sống ba từ khoá này:  FIAT - Xin vâng theo ý Chúa; MAGNIGICAT - Tán tụng công trình kỳ diệu của Chúa; và STABAT - Kiên vững đứng dưới chân Thập tự, hiệp thông với cuộc tử nạn Con yêu. Cuộc đời dương thế của Mẹ gắn liền với ba hành động hệ trọng này. Lắm lúc, khi nhìn lại mỗi người chúng ta, bản thân chúng ta không khỏi thú nhận: trong mọi sinh hoạt cuộc sống, chúng ta đều có xu hướng làm ngược lại những điều trên. Chúng ta dễ dàng vâng phục trần gian thế tục, xã hội, trào lưu, triết thuyết, theo tâm lý số đông, và đầy thần tượng ở nhiều lĩnh vực, nhưng lại bất tuân đối với Thiên Chúa. Thay vì đáp lời “xin vâng” bước theo Ngài, chúng ta hầu như muốn Ngài luôn luôn thưa “vâng” và thực hiện những chương trình nghị sự của bản thân. Thánh Gio-an Ma-ri-a Vian-ney nói: “Thiên Chúa mời gọi chúng ta đến với Người, Thiên Chúa mong muốn chúng ta được hạnh phúc đời đời, nhưng chúng ta không nghe lời Người”, và rằng: “Than ôi! Chúng ta làm mọi sự cho thế giới này mà chẳng làm gì cho thế giới bên kia sao?”
Còn nữa, thay vì hân hoan tán tụng, cảm tạ Thiên Chúa vì biết bao điều cao trọng mà Ngài thực hiện trong cuộc đời mình, chúng ta lại dành hết vinh quang cho bản thân, vơ hết thành tựu-thành quả-thành công về phần mình, dù biết những thứ đó chỉ tạm thời, sớm muộn gì sẽ hư nát. Thánh Phao-lô đã khẳng khái xác quyết: “Vì nếu tại một người mà nhân loại phải chết, thì cũng nhờ một người mà kẻ chết được sống lại. Quả thế, như mọi người vì liên đới A-đam mà phải chết, thì mọi người nhờ liên đới với Đức Ki-tô, cũng được Thiên Chúa cho sống” (1Cr 15, 21-22). Chúng ta được cứu rỗi, được giải thoát, được đắc thủ mọi thứ, đều nhờ bởi công nghiệp cứu chuộc của Con Thiên Chúa. Trước ơn sủng lớn lao mà Thiên Chúa đặc ân cho Mẹ, Mẹ chẳng bao giờ vỗ ngực xưng tên; ngược lại, với tâm tình tạ ơn, Mẹ tán dương Chúa. Thay vì Mẹ nói: “Tôi đã làm…”, thì Mẹ ca vang “Chúa đã làm…nơi tôi”, cụ thể: “…Chúa đã đoái nhìn đến phận hèn tớ nữ…Đấng toàn năng đã làm cho tôi những sự trọng đại…Chúa đã vung cánh tay ra oai thần lực, dẹp tan những ai thần trí kiêu căng. Chúa lật đổ người quyền thế xuống khỏi ngai vàng và nâng cao những người phận nhỏ. Chúa đã cho người đói khát no đầy ơn phước, và để người giàu có trở về tay không. Chúa săn sóc Israel tôi tớ Chúa…” (x. Lc 1, 48-54).
Vả lại, trong cảnh khốn cùng, cơ cực, tan thương nhất của Con Yêu Dấu, Mẹ vẫn bình tâm, kiên vững đón nhận, mạnh mẽ đứng dưới chân Thập Tự, đồng tâm chịu đau đớn với Con Mẹ. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta dường như thoái lui, trốn tránh trước đau khổ của anh chị em, cộng đoàn, Giáo Hội. Chúng ta bất trung, yếu đuối, không dám nhìn lên Đấng đã chịu chết nhục nhã cho mình. Thử hỏi trên Thập tự, Đức Giê-su có bao giờ xấu hổ khi nhìn chúng ta, nhìn nhân loại không? Mà giờ đây, hoặc trong nhiều biến cố cuộc đời, chúng ta lại cảm thấy hổ thẹn khi nhìn Chúa chết cho chúng ta, hay chẳng mảy may chiêm ngắm Đấng đã tự nguyện hiến thân mạng sống Ngài cho chúng ta!
Noi gương Mẹ mỗi lần hiệp dâng Thánh lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, chúng ta hân hoan tán tụng Chúa, cảm tạ Chúa vì đã thực hiện bao kỳ công vĩ đại nơi Mẹ; đồng thời, chúng ta ca mừng Mẹ đã sống trọn hảo với lời “Xin vâng” (FIAT), câu kinh “Chúc tụng” (MAGNIFICAT) và hằng kiên vững đứng dưới chân Thập tự cùng chịu đau khổ với Con Yêu Dấu (STABAT). Nhờ lời chuyển cầu của Mẹ, xin cho mỗi người chúng ta biết noi gương Mẹ, để một ngày kia, được hưởng hạnh phúc viên mãn cả hồn lẫn xác với Mẹ trên Thiên đàng.
Triều thần thiên quốc hân hoan
Mẹ được Thiên Chúa thưởng ban ơn lành
Lên trời giữa chốn hùng anh
Cả hồn lẫn xác đơn thành phúc vinh. Amen!

 

Lm. Xuân Hy Vọng
 

Nguồn tin: giaophannhatrang.org

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây