Chúa Nhật V Phục Sinh – Năm C

Thứ sáu - 16/05/2025 21:07
Bản chất Thiên Chúa là tình yêu, tình yêu làm phát sinh sự sống, văn minh tình thương luôn bênh vực sự sống.
Chúa Nhật V Phục Sinh – Năm C

* Tin Mừng:  Ga 13, 31-33a. 34-35

     Khi Giuđa ra khỏi phòng tiệc, Chúa Giêsu liền phán: “Bây giờ Con Người được vinh hiển và Thiên Chúa được vinh hiển nơi Người. Nếu Thiên Chúa được vinh hiển nơi Người, thì Thiên Chúa lại cho Người được vinh hiển nơi chính mình, và Thiên Chúa sẽ cho Người được vinh hiển.

   “Các con yêu quý, Thầy chỉ còn ở với các con một ít nữa thôi. Thầy ban cho các con điều răn mới, là các con hãy yêu thương nhau. Như Thầy đã yêu thương các con, thì các con cũng hãy yêu thương nhau. Căn cứ vào điều này mà mọi người nhận biết các con là môn đệ của Thầy, là nếu các con yêu thương nhau”.
* Suy niệm

LUẬT YÊU THƯƠNG

 

    Một điều gây ngạc nhiên trong phụng vụ Chúa Nhật thứ 5 Phục Sinh, đó là Đức Giêsu người Nadarét, Đấng sáng lập Kitô giáo, một nhân vật lẫy lừng quyền năng trong lời nói và hành động, Người đã làm phép lạ nhân bánh ra nhiều nuôi đám đông dân chúng trong sa mạc, chữa lành các bệnh nhân, mở mắt cho người mù, cứu sống người bị kết án tử hình, làm phép lạ cho Ladarô sống lại, đi ra khỏi nấm mồ và biết bao nhiêu việc làm kỳ vĩ khác nữa… 

   Thế mà Con Người nầy khi từ giả cõi trần, từ biệt các môn đệ của mình đã không để lại một tác phẩm văn chương hay văn tự bút tích nào ngay cả một quyển sách giáo lý hay một quy tắc luật lệ cũng không, cũng không trối lại một gia tài sản nghiệp nào cả.  Nếu có !  Đó chỉ là một lệnh truyền, một khẩu lệnh: “Thầy ban cho anh em một Điều Răn Mới là anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Bài Tin Mừng Ga 13, 34).  ‘Gia tài của mẹ’ chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu !  Một chữ Yêu là định nghĩa bản tính của Thiên Chúa (Deus est Amor) và sống tình yêu là làm trọn vẹn mọi lề luật.

    Từ lệnh truyền đó mọi dân tộc, mọi quốc gia, mọi nền văn hoá, kể cả các tôn giáo, đều rập khuôn theo giáo huấn của Đức Giêsu đó là yêu thương. Nhân loại ngày nay đang chạy theo Văn Minh Tình Thương, nghĩa văn minh của sự sống.  Tuy nhiên phải yêu thương “như” Thầy đã yêu thương. Yêu thương như là điểm tựa căn bản, có sức thu hút và là then chốt của mọi văn minh nhân loại. Bản chất Thiên Chúa là tình yêu, tình yêu làm phát sinh sự sống, văn minh tình thương luôn bênh vực sự sống. Đâu có tình yêu thương ở đó có Đức Chúa Trời, mà đâu có Đức Chúa Trời nơi đó có sự sống.

   Yêu thương làm nên bản sắc đậm đà hoàn vũ của Kitô giáo, nó gói trọn nền thần học luân lý Kitô giáo. Thật ra tình yêu tha nhân đã được nói đến thời Cựu Ước trong sách Lê-vi một cách khá thi vị về sự quan tâm đến người nghèo đi mót lúa hay hái mót nho, hoặc cách đối xử tinh tế với người điếc và người mù (x. Lv 19, 1-18). Đức Giêsu đến hoàn tất lề luật tình yêu, đặt tình yêu Thiên Chúa ngang hàng với tình yêu tha nhân.

   Tuy nhiên điều mới lạ ở đây được Đức Giêsu nhấn mạnh đó là Yêu “như” Thầy, đó là điều quan trọng, vì tình yêu phát xuất do nhiều động lực khác nhau, có khi tình yêu do động lực cảm tính, do ích kỷ hay vụ lợi.  Yêu “như” Đức Giêsu Kitô là phục vụ hạnh phúc con người, tình yêu nầy không phải chỉ kéo dài một thời điểm nào đó, nhưng suốt cả cuộc đời. Đức Giêsu hoàn toàn trung thành với thánh ý của Chúa Cha và yêu thương nhân loại đến bất chấp mọi trở ngại, dù bị từ chối hay bị ruồng bỏ, bị vu vạ cáo gian, bất chấp mọi hoàn cảnh, bị bách hại hay phản bội, cả đến cái chết. Người đã đi hết con đường tình yêu. Tình yêu của Đức Giêsu không biết đến biên giới, có thể hiểu về địa lý, màu da chủng tộc hay ngôn ngữ, và cũng hiểu về khó khăn tinh thần và vật chất, kể cả cái chết, như là sự thách đố cuối cùng.

  Không phải vô tình khi thánh Gioan lặp đi lặp lại giới răn tình yêu trong bối cảnh cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu. Khi Giuđa, người môn đệ phản bội bán đứng Thầy rời khỏi phòng Tiệc ly ngay sau khi nhận miếng bánh Thầy Giêsu trao ban, chẳng lẽ Người không biết tình yêu của mình sẽ đi tới đâu, sẽ kết thúc ra sao.  Người đã mường tượng thấy cuộc khổ nạn mình sẽ kinh qua.  Người sẽ chết vì Yêu.  Yêu cho đến cùng, dù Người ngao ngán khi thấy giờ tử nạn đến gần. Giờ Người chịu chết, cũng chính là “Giờ Con Người được tôn vinh”.  Yêu cho đến cùng một kẻ phản trắc, thật khó biết chừng nào, môn đệ Giuđa đã lạm dụng tình yêu vô vị lợi và vô điều kiện của Thầy chí thánh.  Đó là gương mẫu yêu “như” Thầy đã yêu.

   Cũng chính thánh Gioan trong sách Khải Huyền đã nói đến “trời mới đất mới, trời cũ đất của đã qua đi” như là hoa trái của vinh quang Phục Sinh. Tình yêu tha thứ  đã đổi mới mọi sự : “Này đây Ta đổi mới mọi sự” (x. Bài đọc 2. Kh 21, 1-5a). Cũng vì Tình yêu của Chúa Phục Sinh mà Tông đồ Phaolô và Banaba đã rong ruổi trong các xứ dân ngoại ở Tiểu Á để rao giảng Tin Mừng của Đức Giêsu, và thiết lập các giáo hội địa phương. Hai vị đã kể lại những “việc Thiên Chúa đã mở cửa cho các dân ngoại đón nhận đức tin”, tức là những cộng đoàn mới được thành lập (Bài đọc 1. Cv 14, 27).  Các ngài lại ra đi trồng Giáo hội nơi các miền xa lạ.

    Các ngài cũng nhận thấy công việc bao la vượt quá sức mình, nên sau khi ăn chay và cầu nguyện, các ngài lo lắng chỉ định hàng kỳ mục, phó thác giáo hội địa phương cho Chúa, để họ trở nên dấu chỉ của Giáo Hội duy nhất và hoàn vũ của Chúa Kitô, qua việc thực hành dấu chỉ Tình Yêu duy nhất và hoàn vũ như lòng Chúa mong muốn.  “Cứ dấu nầy người ta sẽ nhận biết chúng con là môn đệ Thầy là chúng con yêu thương nhau”.

     Lạy Chúa Giêsu Kitô Phục Sinh, tin vào Chúa sống lại thì dễ hơn là thi hành lệnh truyền ‘Yêu thương như Thầy đã yêu’. Con đã cố gắng nhiều trong giới răn nầy nhưng xét thấy mình còn rất xa điều Chúa đòi hỏi. Xin hãy giúp con cố gắng thực hành tình yêu nầy. Amen. Allêlluia.

 

Lm Luy Nguyễn Quang Vinh

Nguồn tin: giaophankontum.com

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây